Wikipedia

Kết quả tìm kiếm

Thứ Ba, 13 tháng 5, 2014

Lê Công Định nghĩ gì?

LS Lê Công Định: Nhớ lại ngày này 4 năm trước


2
 
Hôm nay kỷ niệm 4 năm ngày xét xử vụ án của chúng tôi, ngày 11/5/2010. Khi đề nghị tòa tối cao xét phúc thẩm vụ án, tôi đã cố tình đặt ra lý do “nhân đạo” (mẹ tôi già yếu cần được chăm sóc), mà không viện dẫn cơ sở pháp lý. Mục đích của tôi là nếu tòa bác yêu cầu giảm án, thì sự nhân đạo của nền công lý này hiển nhiên không có. Sau một ngày xét xử vội vã, khoảng 4 giờ chiều tòa tuyên án. Quả nhiên tòa phúc thẩm đã bác yêu cầu của tôi và y án 5 năm. Bước chân ra khỏi phòng xử, tôi tranh thủ hít một hơi thật sâu để cảm nhận mình vẫn đang tồn tại trên đời và chuẩn bị đối diện những ngày dài sắp đến.
 
Anh cảnh sát tư pháp dẫn giải hỏi tôi cảm thấy thế nào. Tôi cười và đùa rằng lần đầu có kinh nghiệm ngồi xe bít bùng dành cho tù nhân, nên thấy cũng hay hay (lần xử sơ thẩm cách đó 4 tháng người ta đưa chúng tôi đi trên xe ô tô bình thường). Tôi hỏi lại anh rằng xe đó do Việt Nam sản xuất hay mua của nước ngoài, anh trả lời máy xe của Hàn Quốc, còn thùng xe do xí nghiệp của Bộ Công An đóng. Tôi hẹn ngày sau ra tù, nếu có dịp gặp nhau sẽ trò chuyện nhiều hơn. Chàng trai trẻ ấy đáp rằng bọn em rất quý trọng anh và còng tay anh thế này em thấy áy náy. Tôi xúc động trước sự nhân bản đó, vì đây mới chính là con người và tình người!
 
Trở về buồng giam khoảng 5 giờ chiều, tôi kinh ngạc nhận ra hộp cơm mà trại giam phát cho tôi mỗi chiều đặt ngay dưới đất, cạnh cửa ra vào, đã bị một đàn kiến vàng khổng lồ di chuyển từ ngoài vào, băng ngang tấm chiếu tôi nằm, phủ kín xung quanh. Tôi vội vã đuổi đàn kiến, lau dọn buồng giam, bỏ phần cá chiên đã bị kiến bâu, gạt phần cơm ở giữa chưa bị kiến bao phủ vào chén, rồi ngồi xuống đất ăn cùng với nước canh nhạt nhẽo một cách ngon lành, vì đói.
 
Ăn xong, tôi lấy quyển tiểu thuyết “Biểu tượng thất truyền” của tác giả Dan Brown ra đọc để thư giãn đầu óc. Sau đó, nghiền ngẫm quyển sách “Triết học Kant” của giáo sưTrần Thái Đỉnh đến khi trời tối hẳn, rồi giăng màn ngủ. Văn chương và triết học luôn giúp tôi quên mình đang sống giữa nghịch cảnh. Khuya đến, nằm vắt tay lên trán, nhớ lại một ngày sắp trôi qua, nghĩ về mẹ và gia đình, lòng tôi se thắt lại. Tương lai thật quá dài để dự đoán mọi bất trắc. Hành trình đến tự do cho tôi và dân tộc chúng ta hãy còn ở phía trước …!
(Tặng các bạn đồng án Lê Thăng Long và Nguyễn Tiến Trung, đặc biệt gửi đến anh Trần Huỳnh Duy Thức tất cả nỗi nhớ và niềm hy vọng về một ngày mai tốt đẹp của tất cả chúng ta)
 
Theo FB Lê Công Định

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét