*GS Bút Xuân Trần Đình Ngọc
Thưa Nhạc sĩ Tô Hải,
Trong đối thoại Việt ngữ, quan trọng trước nhất là sự xưng hô. Tuổi của nhạc sĩ chỉ bằng tuổi người chị nhỏ nhất của tôi nên tôi xin gọi bằng anh (tôi là con út của bố mẹ tôi).
Tôi đã đọc bài “Vài lời tâm huyết gửi các cháu Dziệt kiều” của anh, tuy nhiên vì quá bận, lá thư này chỉ trả lời một số mà không nhằm trả lời hết các mục anh đã nêu ra trong bài vừa nói trên.
Trước hết tôi phải nói một sự thực trong lòng tôi, viết và trình làng cuốn:”Hồi ký của một thằng hèn” anh khiêm nhượng nói thế chứ sĩ phu Bắc Hà và khắp vùng đất nước còn nhiều “thằng” hèn hơn anh rất nhiều. Khi vẫn còn ở trong gọng kềm của Việt Gian Cộng sản (vgcs, tôi xin mượn tạm danh từ “trong gọng kềm” của ông cựu Đại Sứ Bùi Diễm (hoàn toàn không hèn!), cả đời ăn lộc hậu hĩ từ miền Nam và người Quốc gia, hiện đang là Đảng trưởng một đảng lớn chống Cộng ở hải ngoại, ông Bùi Diễm (con cụ Bùi Kỷ) đã viết cuốn sách để đời“Trong gọng kềm lịch sử” để ca tụng tên tội đồ dân tộc bán nước cho Tàu: Hồ chí Minh, một thằng rất hèn). Phải, khi còn trong gọng kềm kinh khiếp như chưa bao giờ nhân loại nhìn thấy cách tra tấn, cách đày đọa dã man của vgcs đối với các tù nhân chính trị của họ, thế mà anh (Tô Hải) dám nói lên một phần sự thật quí báu, đúng là một cái tát nổ đom đóm mắt vào mặt giặc Hồ và Mạnh, Triết, Dũng…thì anh Tô Hải đâu có phải là một thằng hèn như anh nhún nhường tự nhận. Cái hèn của anh, nhiều người ở hải ngoại này và cả trong nước mơ không thấy. Tôi thực sự kính phục anh và khinh những bọn xưa nay chỉ khua môi múa mỏ nhưng so với anh thì xách dép anh chưa đáng. Đây là lòng thành thực, không phải môi mép!
Những Tiến sĩ Hà sĩ Phu, Nguyễn thanh Giang, Nhà văn Dương thu Hương, Nguyễn huy Thiệp, Bùi ngọc Tấn, Đỗ hoàng Diệu, Lữ Phương, Trần mạnh Hảo v.v…ở đâu mà lặn kỹ thế! Những người này không hèn tí nào, cá nhân tôi nghĩ, nhưng chắc đang đi kiếm đôi dép của anh Tô Hải.
“Đỉnh cao chói lọi”- Au Zenith - giờ này cũng thành “thiên đường mù tịt” giữa ban ngày vì anh hùng, vĩ nhân thích uống rượu vang, ghét rượu quốc lủi nay bán nước cho Tàu phù, một cái nhục thiên thu, con cháu khinh vạn đại, đích thị là một thằng hèn, quá hèn và có trọng tội với đất nước. Và “Dẫn nhau đi dưới tấm biển chỉ đường” chỉ là tấm biển để đưa nhau xuống hố thôi sao?
Bài này không nhằm “ca” anh nhưng nhằm chỉnh sửa những điều anh nói sai trong bài”Vài lời tâm huyết gửi các cháu Dziệt kiều”.
Năm 1945, khi ông Hồ chí Minh kêu gọi toàn dân kháng chiến, lúc đó có lẽ anh đi bộ đội thì tôi mới là một thiếu niên, vì thích cách mạng của ông Hồ quá, mê Độc lập, Tự do, Hạnh phúc hơn mê bất cứ cái gì, xung phong vào bộ đội chính qui nhưng họ không nhận, bảo em còn bé nên sang Văn công mà xung phong. Tôi bèn đi Văn Công, mẹ giấu bố tôi cho tiền để đóng tiền cơm rồi từ đó cùng với đoàn giãi dầu mưa nắng đói lạnh đi khắp mọi miền đất nước, dùng lời ca tiếng hát, tiếng đàn để kích thích lòng dân xung phong gia nhập bộ đội, xung phong đánh Pháp, xung phong thi hành mọi mệnh lệnh từ cấp trên đưa xuống với ý hướng là cùng chung tay diệt Pháp mang lại Độc lập, Tự do, Hạnh phúc, áo ấm, cơm no cho toàn dân trong đó có mình và gia đình mình. Ôi, cái lý tưởng ấy đẹp biết chừng nào!
Bao chiến sĩ anh hùng, lạnh lùng vung gươm ra sa trường. Quân xung phong! Nước Nam đang chờ mong tay ngươi hồn sông núi khí thiêng ghi muôn đời…
Ngựa phi nơi xa tai nghe súng vang bên trời điệu kèn rộn ràng.
Là trang nam nhi, quyết chiến sa trường, sống thác coi thường, mong xác trong da ngựa bọc thân thế trai…
…Toàn dân thét vang kinh kỳ: Độc lập muôn năm dân cùng chung sức kiến thiết. Trước bóng cao quốc kỳ, đứng lên giơ tay, tiến lên đường đi.
Thề phục quốc, tiến lên Việt Nam. Lập quyền dân tiến lên Việt Nam. Đời Hạnh phúc, đắp xây tự do. Việt Nam tranh đấu chống quân ngoại xâm!
Chúng ta chưa thể quên được những bài hát oai hùng này, những hình ảnh kiêu dũng này với tiếng trống ếch khua vang trên đường phố, tôi vẫn còn như ngộp thở trong cái không thời gian thần thánh quá đáng sống ấy! Tôi chắc anh và nhiều người khác cũng thế!
Sau hai năm cực khổ và đói lạnh, sau đó tôi té ngửa vì biết ông Hồ và đảng Việt Minh của ông chỉ là đệ tam CS trá hình (do bố tôi quát vào tai tôi với sự giận dữ cực kỳ: Mày muốn mất cả cuộc đời thì cứ đi theo lão Hồ. Y là một cán bộ cs cực nham hiểm và thâm độc. Y sẽ giết nhiều đồng bào và có thể cả bán nước!)
Do vậy, nhờ có bố tôi chỉ bảo, tháng 9 năm 1954 tôi đã vui vẻ theo hơn 1 triệu người di cư vào Nam, làm lại cuộc đời (lúc đó tôi mới có tiểu học Pháp) và đã trở thành một Sĩ quan QLVNCH (1962, khóa 13 Thủ đức), Giáo Sư dạy Triết học và Anh ngữ từ Tú Tài 2 trở xuống (1965). Từ 1959 đến 1965 là GS Toán Lý Hóa từ lớp 10 trở xuống. Năm 1971, tôi đắc cử Dân Biểu Quốc Hội vào Hạ nghị viện VNCH. Ngày 30-4-75 qua Mỹ làm việc cho đến nay.
1-Anh Tô Hải, anh gọi là Dziệt kiều nghe không ổn. Những đồng bào trốn tránh chế độ gian ác dã man của vgcs đi ra nước ngoài sinh sống không phải là Dziệt kiều đâu anh! Là một Nhạc sĩ cận kề bên bác vĩ đại kính yêu và các gia nô của bác như Tố Hữu, Cù huy Cận, Xuân Diệu, Chế lan Viên, Hoài Thanh… nhiều năm mà sao anh còn tối quá thế. Kiều để chỉ những người nước ngoài qua một nước khác làm ăn buôn bán, thí dụ Nhật kiều đang ở Sàigòn, Pháp kiều đang ở Đà nẵng. Những người Việt Nam hiện nay ở Mỹ, ở Pháp, ở Canada v.v…gần 100% là dân tị nạn chính trị tức tị nạn vgcs, sau khi đã đánh cá cả cuộc đời mình với cái chết. Nguyễn Tuân bảo:”Cái cột đèn đi được nó cũng đi!” anh không nhớ sao? Đó là một cái tát nẩy lửa vào mặt “bác” và đám gia nô việt gian. Con tôi nhiều đứa đã 4 chục, 5 chục, có đứa gần 6 chục tuổi, chúng sẽ nghĩ đầu óc bác Tô Hải chắc không bình thường nên mới gọi chúng là Dziệt kiều.
Vgcs gọi Việt kiều vì họ muốn xóa cái căn cước tị nạn của chúng tôi vô cùng nhục nhã cho họ, nhưng không ai đồng ý điều đó. Những ngu phu ngu phụ thiếu hiểu biết thường dùng danh từ đó thì kể làm chi!
2-Xin anh Tô Hải chớ dùng cái kiểu Việt ngữ “tân biên” của Trần Dzân Tiên dạy cho lũ trẻ. Y muốn cái gì y sáng chế ra là phải khác với người Quốc gia nhưng cứu hộ, đại trà, bức xúc, chất lượng, ùn tắc, sự cố… là bắt chuớc Tàu, sai bét hết. Từ Việt phải viết chữ Việt như thế chứ không viết như anh viết: Dziệt. Trần Dzân Tiên đã bán rẻ danh dự; nay anh cũng muốn theo chân y sao? Hồi năm 1956, tên vgcs bán nước giết bố mẹ, Tổng bí thư Trường Chinh Đặng xuân Khu (mà nay con gái y ra điên vì y giết quá nhiều người, chị này xây những ngôi nhà ma quái ở Đàlạt). Trường Chinh theo lệnh Hồ và lấy quyền Tổng bí thư đảng CSVN ra lệnh cho toàn dân bỏ chữ quốc ngữ học chữ Tàu, bỏ thuốc tây uống thuốc Tàu. Rõ ràng là đỉnh cao trí tệ loài chồn! Sau này, Hồ còn ra lệnh cho tay sai lấy tấm bia kỷ niệm cố Alexandre de Rhodes, ân nhân của người Việt, ông tổ chữ Quốc ngữ (dù rằng còn có thêm mấy cố Tây và I-pha-nho khác cùng chung sức chứ không phải chỉ có mình ông, nhưng Alexandre de Rhodes có công nhiều nhất). Bọn tay sai của Hồ dùng tấm bia làm hòn đá bắc cầu ao để vo gạo, rửa rau. Đúng là những quân ăn cháo đái bát! Khá không nổi!
3-Anh có vẻ thích thú khi nhắc lại những lời thằng vgcs bán nước Phạm văn Đồng tuyên bố ở Paris năm 1978 về người Việt tị nạn :”đĩ điếm, lưu manh, ma cô, ăn bơ thừa sữa cặn…”Xin có ý kiến thế này:
a- Phạm văn Đồng là một thằng Thủ tướng ký Công hàm bán nước cho Tàu (theo lệnh Hồ) sao anh không moi ra một tí cho nó bớt cái hèn đóng thâm căn cố đế trong cái đầu óc bã đậu của anh mà lại chỉ nhắc suông những lời y chửi đổng người tị nạn trong đó có em rể, em gái anh, những người đã có công với chính anh là trưởng nam và gia đình khi xây mộ cho thân phụ anh. Ông tướng này, LQTh. và vợ ông ta tức em gái anh cũng bị thằng vgcs Phạm văn Đồng gọi là ma cô đĩ điếm đấy! Nhân tiện, xin nói rằng tôi không tin anh đập mả bố anh đâu mà chỉ vì ghét thằng tướng VNCH là em rể nên đập cái bia có tên ông ta lập mộ thôi. Chứ nếu thực sự anh đập mả bố anh thì tôi khinh anh hơn con chó ghẻ!
b- Những bọn ma cô, đĩ điếm, lưu manh mà Phạm văn Đồng nói, nay có thiếu gì ở Hải Ngoại này. Tên Nguyễn Kao Kẩu, thằng Nhạc sĩ già mất nết họ Phạm, thằng MC Ngã ba ông Tạ, thằng BS Phát Chẩn, vợ là mụ BS Quỳnh Khùng, thằng Đỗ văng Tròn, thằng Chủ nhiệm Thì báo Nguyễn uy Nghi ở San Jose, thằng chủ báo Đỗ ngọc Én, thằng Hủi Liêm, mấy thằng Người Việt Daily, Weekly…nhiều, nhiều lắm, ở Pháp cũng dăm chục; anh có muốn đến coi cái mặt của chúng dày đến mức nào thì cứ chờ ở cổng lăng thối Ba đình. Những con, những thằng nào đi bằng đầu gối ấy là chúng đó; 850 đến 1000 chả biết có không như chúng tuyên truyền nhưng dăm ba chục thì chắc có. Nhất là bọn xướng ca vô loài kiêm ăn cháo đá bát ở hải ngoại! Tất thảy chúng, dù có học vị Tiến sĩ, bác sĩ, kỹ sư …Chúng chính là bọn ma cô đĩ điếm lưu manh bán nước vì chúng biết chắc vgcs bán nước cho Tàu khởi từ Hoàng Sa, Trường Sa, Nam Quan, Bản Giốc và Tây Nguyên nhưng chúng vẫn tự nguyện làm gia nô liếm tĩvì miếng đỉnh chung, vì chút tiếng tăm. Phạm văn Đồng tiên đoán cũng khá! Có thằng LS ở Houston chuyên đánh bóng mình được vgcs cho 800 ngàn nay mỗi tháng lãnh lương 5 ngàn đô thì sao? Anh đã đi bằng đầu gối ở cổng lăng Ba đình chưa, anh Tô Hải? Nếu chưa thì cũng chưa hèn lắm, khá hơn Tố Hữu, Cù huy Cận, Xuân Diệu, Huy Thông, Lữ Phương đấy! Ráng lên! Bài hát ca tụng Tàu và Mao năm xưa theo điệu quốc tế sol đố mì còn nhớ không? Thỉnh thoảng nên hát cho các cháu “Dziệt kiều” nghe chơi cho vui, nhất là những bài ca tụng tình hữu nghị Trung-Việt, núi liền núi, sông liền sông, cùng nghe một tiếng gà gáy, cùng thờ một lãnh tụ! Có thể cùng ở một nhà! Cái ngày ấy không còn xa đâu với đường phố tên Tàu đầy khắp!
Anh lại viết:
Về đến Việt Nam, hầu như các cháu tôi đều phát biểu giống ông Nguyễn Cao Kì: “Đi từ Nam ra Bắc, từ Bắc vô Nam, cháu có thấy cái gì là cộng sản đâu?” Vậy mà mấy ông chống Cộng ở bển cứ hô loạn lên! Cứ như đánh nhau với ma ấy!
Thưa anh Tô Hải tôi xin trả lời thế này:
Về đến VN đi suốt từ Nam chí Bắc không thấy gì cả vì đám trẻ này và thằng Nguyễn Kao Kẫu không đi vào nông thôn, không đi vào vườn hoa Mai xuân Thưởng, không đi vào các sân góp (golf) cán bộ vgcs chiếm đất của nông dân làm sân golf bán cho ngoại quốc thu lời trăm tỉ, nghìn tỉ. Những điều này cho thấy một xã hội mà những kẻ cầm quyền dùng súng và nhà tù cướp đoạt của cải của nhân dân, một xã hội bất công hơn thời thực dân Pháp 100 lần. ThằngNguyễn Cao Kẩu và các thanh niên này cũng không vào nhà tù nơi các người trẻ như LS Lê công Định, LS Lê thị công Nhân, LS/ CH Hà Vũ, LS Nguyễn văn Đài, LM Nguyễn văn Lý (cỡ tuổi của họ), cô Phạm thanh Nghiên, nhà văn Trần khải Thanh Thủy, Kỹ sư Nguyễn tiến Trung, Trần huỳnh Duy Thức, anh Điếu Cày và hàng ngàn tù nhân chính trị khác đang bị nhốt, bị đày đọa, có khi bị giết chỉ vì nói lên lời công đạo, đòi Dân chủ Tự do và Nhân quyền cho cả nước, trong đó có Cao Kẩu đui mù và chính những thanh niên đó.. Cao Kẫu và đám thanh niên này không đến Thái Hà, nơi vgcs cướp đất giáo xứ và Toà Khâm sứ, từ 65,000m2 nay chỉ còn lại 2,000, không đến làng Mai Bát Nhã để coi các tăng ni bị tước đoạt đời sống chỉ vì nghe theo tên điếm quốc tế thiền tiếp hiện Thích Nhất Vẹm, không đến Loan Lý coi vgcs cướp trường của giáo xứ và mới đây, giáo xứ Đồng Chiêm, chúng đưa 1,000 du đãng xã hội đen và công an đầu gấu nửa đêm đặt mìn nổ tung cây thánh giá trên núi Thờ, đánh đập trí mạng nhiều giáo dân Đồng Chiêm phản đối chúng làm việc càn rỡ… Nguyễn cao Kẩu và đám thanh niên này chưa đi đến những đống rác trên đó đám trẻ bụi đời ăn, sống, ngủ và bươi rác để sống. Đám thanh niên này và Cao Kỳ cũng không có ý thức khi thấy đĩ điếm quá nhiều, tại sao đất nước lại “mạt rệp” đến thế mà chỉ biết hưởng thụ thân xác phụ nữ, những kẻ cùng đường phải bán trôn nuôi miệng như câu Ca dao ở Cần thơ trẻ em ra rả cả ngày:
Chiều chiều ghé bến Ninh Kiều
Dưới chân tượng bác đĩ nhiều hơn dân!
Nguyễn Cao Kỳ và đám thanh niên này cũng chưa đến những buổi tập họp hàng trăm cô gái Việt trần truồng cho bọn già lão, tàn phế đàn ông Đài loan, Mã lai, Trung quốc, Hàn quốc lựa vợ. Có thời nào phụ nữ Việt khốn nạn như thế không? Cao Kẩu cũng chưa sang Cam bốt, nơi có hàng trăm động điếm, trẻ Việt rất nhiều vì bị bán sang đó, có đứa trẻ mới 6, hay 7 tuổi, còn mười mấy thì đa phần!
Còn hàng ngàn nơi khác kể không xiết ở đây mà Kao Kẫu mù và đám thanh niên lòa không đi thăm, cũng không biết, nhưng phát ngôn bậy và anh Tô Hải tin vào. Thật lạ cho cái đầu ngu và hèn của anh, anh Tô Hải!
Hơn nữa, thằng hèn Nguyễn cao Kẩu (thằng làm nhục cả ngành Không quân miền Nam và người Việt vì chưa có tên nào hèn và đần như y trong suốt chiều dài lịch sử VN) và đám thanh niên kia đã bị những chai rượu quý, những đồng đôla, nhất là những cái váy đàn bà che mắt, che mất trí khôn không còn nhìn thấy gì nữa nên mới phát ngôn:
Người ta bảo ở Việt Nam mất tự do nhưng chúng cháu lại cho rằng ở Việt Nam này... tự do nhất thế giới! “Chỉ cần có đô la, rượu quý uống thả ga, đàn bà vơ cả đống!"
Không khảo mà xưng, rõ ràng từ miệng đám thanh niên này không chối cãi vào đâu được! Nước nhà đã mất về tay giặc một phần, Hoàng Sa, Trường Sa, Nam Quan, Bản Giốc, Tây Nguyên, Hải Phòng…Thanh niên là rường cột của nước nhà, thế mà thanh niên phát ngôn như thế! Có lẽ đi đâu ai hỏi tôi: anh người gì thì nhục không dám trả lời là người Viêt Nam đấy anh Tô Hải! Anh đã hơn 80 tuổi, ở tuổi ông ngoại ông nội đám trẻ này anh cũng cho thế là đúng, cũng a dua theo chúng! Thực là nhục cho giới sĩ phu Bắc Hà có một người như anh!
Tôi nhớ khi còn học tiểu học (dưới thời Pháp thuộc), gương anh hùng Trần bình Trọng đã làm cho đám trẻ nhỏ chúng tôi phấn khởi: Khi Trần bình Trọng bị giặc Tàu bắt, Thoát Hoan hỏi muốn làm vương đất Bắc không, ý muốn chiêu dụ nhưng tướng Trần bình Trọng quát lên:“Ta thà làm quỷ nước Nam còn hơn làm vưong đất Bắc!” Thoát Hoan đem ra chém!
Trần quốc Toản mới 15, 16 tuổi chưa được dự việc quân, đứng nghe phía ngoài nhà hội ở Bình than, lóng tai nghe vua Trần Nhân tông cùng các tướng họp bàn kế phá giặc Nguyên Mông ở trong, Trần quốc Toản tức giận với quân Tàu xâm lăng, trong tay đang cầm quả cam bóp nát lúc nào không hay rồi ông về nhà tụ tập bạn bè lập một đội quân đi theo đoàn quân của các tướng, ông đánh đâu được đó dưới lá cờ đề sáu chữ: “Phá cường địch, báo hoàng ân”
Sao anh Hải không cho đám con cháu một vài lời chính khí mà lại hùa theo chúng phát ngôn như những phường lạc chợ trôi sông, đầu đường xó chợ vậy?
4-Anh Hải lại viết:
Ngay giữa một tiệm ăn trung tâm Hà Nội, trong một bữa tiệc liên hoan với gần 30 Dziệt Kiều trẻ về du hí đất nước (trong đó có cháu ruột tớ), sau vài chén ngà ngà say, một cháu Dziệt Kiều đã đứng lên nâng cốc hô lớn “Hãy trở về quê hương, Việt Nam thiên đường của thế giới! Việt Nam đã đổi mới! Trở về! Mau trở về!” Chuyện có thật này xảy ra ngay trong nội bộ họ hàng nhà tớ, nói láo trời bắt chết ngay tối nay!
Anh Hải, anh không cần phải thề bồi làm chi! Ai cũng tin điều đó có thật, nhưng anh có nghĩ lời phát biểu của một thanh niên sau cơn say, trong túi sẵn tiền và gái ngồi kề thì có giá trị bao nhiêu? Có thể lấy câu nói của anh ta làm khuôn vàng thước ngọc đo tình trạng sống của cả nước được không? Khi anh (Hải) không nói ra, không ai biết tri thức anh tới đâu nhưng với câu này tôi thấy anh ngu tối quá, gần hết cuộc đời rồi mà chưa hấp thụ được chút văn minh văn hóa nào! Thực tội cho anh! Không lẽ anh đã lú lẫn? Hay là do tiếp cận với những tiến sĩ lớp ba trường làng của XHCN đỉnh cao chói lọi cứt chồn nên trí óc anh cù lần ra thế? Anh có biết lính cs của giặc Hồ vào miền Nam sau 30-4-1975 dùng cái bàn cầu của mỗi tư gia miền Nam nuôi cá trê, thả con nào con ấy biến mất, có tên lại dùng để vo gạo, rửa rau nữa. Trí óc anh Hải có lẽ cũng cỡ đó?
Anh tiếp tục viết:
Một số cháu Dziệt Kiều khác thì lại tỏ vẻ “cao đạo” hơn bằng những phát biểu có vẻ “không quan tâm đến vấn đề chính trị”, thậm chí “siêu chính trị” với những nhận định như sau - Về nước Việt Nam không lo làm ăn lại cứ dính vào những vấn đề tự do, dân quyền thì về làm gì? - Thế hệ bọn cháu không thích nói chuyện chính trị v.v...
Anh Tô Hải, người trong nước nhất là thanh niên càng không nói đến chính trị, càng hưởng thụ rượu quý và gái, càng phớt lờ khi Hoàng Sa, Trường Sa, Nam Quan, Bản Giốc và Tây Nguyên mất thì đảng CS và Nhà nước càng hoan hô, càng mừng, Tàu phù cũng mừng. Biết bao sinh viên học sinh và người dân biểu tình phản đối Trung cộng chiếm Hoàng sa, Trường sa đã bị công an bắt ở tù. Cô Phạm thanh Nghiên chỉ biểu tình với một cái biểu ngữ ở trong nhà của cô cũng bị mấy năm tù. Anh có thấy chính phủ nào nô lệ ngoại bang như thế không? Việt cộng muốn toàn dân khoán trắng cho họ việc cai trị, trường trị để họ cỡi đầu cỡi cổ dân Việt ngàn năm, muốn bán, muốn dâng lãnh thổ, lãnh hải cho ngoại bang nào cũng được. Đó là chủ trương của đảng và Nhà nước. Anh ở với họ suốt một cuộc đời tám, chín mươi năm mà anh không hiểu chủ trương và đường lối của họ, thảo nào anh đã gia nô cho họ suốt cuộc đời. Tiếc thay cho anh!
Nhưng cũng có những đảng viên sớm giác ngộ, bỏ cái mê lầm. Bà BS Dương quỳnh Hoa, gia nhập đảng CS Pháp từ 1956, sau đó đậu BS Y khoa tại Pháp về nước theo Hồ, được làm Bộ trưởng Y tế của chính phủ Mặt trận GP miền Nam VN, những năm sau cùng bà xé thẻ đảng, ăn năn những việc làm trước kia khi đi theo giặc Hồ. Lê Duẩn cấm bà phát ngôn về việc này trong 10 năm. Lẽ ra họ thủ tiêu bà nhưng không làm được vì sợ quốc tế. DB Lý quý Chung (Hồi ký Vô đề), LS Nguyễn hữu Thọ, Trương như Tảng v.v…cũng phản tỉnh. Còn anh, giờ này anh còn nói những câu khó nghe, phản động như thế đủ biết cái đầu óc bã đậu của anh nó tệ thế nào! LS Lê thị Công Nhân chỉ ở tuổi cháu ngoại của anh nhưng cô ấy sáng suốt và kiên cường chống lại vgcs độc tài toàn trị bán nước cho Tàu chứ không ngu tối và hèn như anh!
Anh lại viết tiếp:
Tóm lại, suốt 20 năm qua được sống, được gặp và được trao đổi với các cháu Dziệt Kiều đã để lại trong tớ nhiều niềm vui và nỗi buồn cho tương lai của đất nước nếu sau này có một phép lạ nào đó dẫn đến hòa hợp dân tộc… thật sự.
Thưa anh Tô Hải,
Ở đầu bài này, tôi khen anh hết mình, khen thực, nhưng đọc đến đây tôi lại thấy anh vẫn tối, vẫn hèn. Anh đã hơn 80 tuổi mà đầu óc chỉ bằng những thanh niên ba, bốn chục, năm chục. Việt Nam đã đổi mới như lời hoan hô của anh thanh niên. Đổi mới cái gì? Đổi mới nghĩa là tuổi gái VN làm điếm đi khắp các nước Á châu từ 20, 25, 27, 30, 35 nay trở thành 10, 13, 15? Có đứa ở Cam bốt mới 5, 6 tuổi! Thật khó tin nhưng có thực. Đổi mới nghĩa là đàn ông Hàn, Đài, Mã xưa mai mối lấy gái VN, nay thì chúng đứng coi vài trăm gái Việt cởi truồng, xét nét từ cái sợi…tóc, sợi lông để chỉ lựa lấy vài cô? Đổi mới nghĩa là Tư bản Đỏ giầu có, quyền thế hơn, trẻ con nhà nghèo đi bươi rác kiếm ăn nhiều hơn, lao nô đi các nước làm mướn đông hơn? Anh nên tìm hiểu những lao nô bị lừa đi rừng Calais Pháp để “nhảy dù” vào Anh quốc trồng cần sa! Đổi mới có nghĩa những nhà tranh đấu cho Dân chủ Nhân quyền vào tù nhiều hơn và Việt gian chạy theo ngoại bang Tàu và Mỹ đông hơn? Và còn nhiều thứ đổi mới nữa bài báo này thiếu “đất” không có chỗ viết ra!
Còn cái Hội nghị Chuột kiều, theo những đồng bào tị nạn CS ở hải ngoại hiểu thì đó chỉ là một cách để thi hành Nghị quyết 36 vốn bị thất bại ê chề. Đám Việt gian tay sai Việt cộng ở hải ngoại này về cúc cung bái tổ quì lậy lăng Ba đình vì đảng phát lương từ lâu mà sao có vẻ như chúng nằm ngủ. Đảng gọi về để tái tuyên thệ, nguyện trung thành với đảng, với bác dù đảng và bác bán nước cho Tàu.
Chỉ có thế! (Bài này viết trước khi lũ vg này về bưng bô)
Xin nhắc lại câu anh Hải viết về GS Nguyễn đăng Hưng:
Liệu có mấy đại biểu được mời như giáo sư tiến sỹ Nguyễn Đăng Hưng dám tuyên bố: “Ở cái thời điểm vừa ban hành nghị quyết 97, IDS vừa tự giải tán. Tia Sáng vừa bị đóng cửa thì việc triệu tập hội nghị Dziệt Kiều này là không hợp thời?!"
Thưa Nhạc sĩ Tô Hải,
Như nhiều tác giả đã nhận định, vgcs đã đến đường cùng chỉ chờ ngày tan rã như bức tường ô nhục Bá Linh đầu thập kỷ 90. Biến cố oai hùng đó có xẩy ra được không còn tùy vào sự nhận thức sai đúng và lòng quả cảm của người dân bị áp bức, dám vùng lên đòi lại quyền sống cho mình, không chịu sống nhục. Người dân Đông Âu trước đây đã chứng tỏ lòng can đảm này, họ đã chiến đấu quyết liệt (hãy coi Balan, Đức, Lỗ ma ni, Tiệp, Nga…) và ngày nay họ xứng đáng được hưởng Tự do Dân chủ như một phần thưởng quí báu.
Sự can đảm thường đi đôi với trình độ văn hóa người dân có, với việc ý thức được nỗi nhục nhã khi mất tự do, mất các quyền căn bản của con người. Nếu người dân vẫn cảm thấy thoải mái với cảnh chim lồng cá chậu, không thấy nhục nhã (như Nguyễn Cao Kẩu và đám thanh niên kia), thì chắc chắn nhục nữa họ cũng chịu được. Lòng can đảm chỉ còn thấy ở đầu môi!
Đó là cái tư duy khi anh viết bài “Vài lời tâm huyết gửi các cháu Dziệt kiều” và của các cháu. Rượu quý, đô la và những cái váy đàn bà với Nguyen Cao Kỳ, anh và các cháu này phải hơn nhiều Tự do, No ấm cho toàn dân và một Việt Nam Dân chủ, Nhân quyền!
Cũng nói thêm, dù anh đã viết sách tự nhận là hèn nhưng sau 65 năm bị lừa gạt phũ phàng, anh chỉ mới phản tỉnh một nửa, tâm trạng anh, cái mà phụ nữ đi chợ mua thức ăn thường gọi là ba rọi.
Chào anh.
GS Bút Xuân Trần Đình Ngọc
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét