"Thư Gửi BẠN TA" là một trang nhà gồm các bài viết của nhà báo Bùi Bảo
Trúc dành riêng cho các độc giả trên mang lưới toàn cầu, xuất hiện đều
đặn trên các báo Việt tại hải ngoại trong nhiều năm qua. Các báo Việt
ngữ khác muốn phổ biến xin liên lạc trực tiếp với tác giả qua địa chỉ "tgbt@yahoo.com".
Ngày 1 tháng 7 năm 2013
Bạn ta,
Quà
Father’s Day của tôi năm nay đến muộn hơn
mọi năm cùng với một lời nhắn nhủ mà
người nhận nghĩ mãi không biết là gì nữa.
Ðó
là chiếc áo sơ mi mầu ngà của Dockers vừa
thấy quảng cáo mấy tháng trước làm bằng
thứ hàng không dính bất cứ một thứ gì vào
được. Nếu “tai nạn” xẩy ra, chỉ
cần quăng vào máy giặt, là lập tức mù tạc,
sốt cà chua, xì dầu Kikoman, cả ly Merlot, ly cà phê
đổ lên cũng không còn để lại bất
cứ một mảy may dấu tích gì nữa.
Tờ
giấy quảng cáo đi kèm còn nói rõ là luôn cả những
vết son trên cổ áo cũng sẽ biến mất
chỉ sau một lần giặt.
Tôi
ngờ rằng người cho tôi món quà này nghĩ là
mấy cái bib, cái yếm, khi ngồi xuống bàn ăn
không còn thịnh hành nữa, và do đó, người đàn
ông già, vụng về, lại hay đi ăn tiệm nên
được cho một chiếc áo không dính các thứ
ở tiệm ăn là hợp lý nhất.
Những
chiếc bib quả thật đã biến mất.
Cảnh Charlie Chaplin ngồi xuống bàn ăn, loay hoay
với cái bib, cứ đè nó xuống, nó lại
bật trở dậy, che lấy mặt chàng khiến mãi mà
chưa xong được bữa. Ðã lâu lắm,
người ta không còn thấy cảnh vật lộn
với nhũng cái bib ở các tiệm ăn nữa.
Những người đàn ông hào hoa không còn dùng tới cái bib
nữa. Mà cũng không còn ai nhét cái khăn ăn vào cổ áo
để bảo vệ ngực áo và cái ca vát nữa. Trông
không tay chơi chút nào. Ai đời hào hoa như thế mà
cứ lúc nào cũng lăm lăm lo giữ cho bộ
đồ vía khỏi bị dơ thì chán quá. Khăn ăn
chỉ để ngang đùi, không còn ai quàng trước
ngực như trong những cuốn phim đen trắng
thời thập niên 30 hay 40.
Vậy
thì cái sơ mi Dockers’ Stain Defender giá $38 cũng là món quà
rất hợp lý chứ không phải không. Nhưng nghĩ
mãi tôi cũng không thể nhớ ra được một
bữa ăn nào tay chân đã vụng về đổ
cả chai mù tạc vào người bao giờ để
xứng đáng được nhận món quà đầy
những nhắn nhủ này.
Hay
biết người nhận quà một năm nữa sẽ
từ giã tuổi lục tuần, người bạn tiên
liệu những vụng về nhất định sẽ
thấy nơi một người đàn ông già, mà cho món quà
đầy ý nghĩa đó.
Thảm
biết chừng nào. Tại sao phải nhắc nhở
những điều khó có thể không thấy đó vào lúc
này?
Dẫu
sao thì cái sơ mi với khả năng chống lại
những vết xì dầu, thuốc đánh răng,
những ly Shiraz,
Cabernet Sauvignon vẫn đáng được ca ngợi.
Mặc nó, không còn phải giữ ý, giữ tứ như
trước nữa.
Mang
chuyện được quà kể cho người bạn
nghe, chàng nói tại sao phải nghĩ xa xôi vớ vẩn
quá làm vậy. Chàng cầm miếng giấy quảng cáo
gắn ở tay áo ra chỉ cho thấy một chi tiết
khác. Ðó là một khả năng khác của chiếc áo:
những vết son trên cổ áo cũng sẽ không khiến
phải quăng luôn cái áo để phi tang tàn tích của buổi
tối hôm trước.
Người
bạn nêu chi tiết đó ra và theo chàng, đó mới là
điều đáng nói nhất của món quà. Mặc nó, không
còn sợ phải vứt nó đi, vứt đi mà tiếc
hùi hụi nữa.
Chàng
nói nghe cũng có lý. Nhưng điều chàng nói chỉ có
thể đúng khi món quà được gửi đến
cách đây vài ba chục năm. Chứ bây giờ, chuyện
có vết son trên cổ áo không còn là điều cần
phải phi tang nữa.
Vết
son trên cổ có thể là một thành tích cần phải
giữ lại.
Như
vết thương ngoài mặt trận thỉnh thoảng
lôi ra ngắm để nhớ lại trận đánh
vẻ vang, chứ nếu vết sẹo phai đi, hay
được tẩy xóa đi, thì còn gì để nhớ
về chiến tích oai hùng của trận đánh nữa.
Nhất
là khi người lính đã già, chuyện ra trận mạc
của chàng không còn xẩy ra thường xuyên như
thời còn trai trẻ.
Thế
thì tại sao phải giặt cho vết son trên cổ áo
biến mất đi?
Ðó
có phải là lý do Uy Viễn Tướng Công ngoài bát tuần
còn gửi thư xin vua cho tái ngũ đánh Pháp không? Ðể
có vài vết thương cho vui tuổi già của ông quan võ
chăng?
Ngày 2 tháng 7 năm 2013
Bạn ta,
Tại
một bữa tối ở nhà người bạn miền
đông, chỉ vì dám bênh vực những người
đàn ông bị đổ cho đủ mọi thứ
tội ác, tôi trở thành người bị ghét nhất
tối hôm ấy.
Nội
vụ bắt đầu khi một phụ nữ ở bàn
tiệc quả quyết rằng đàn ông là những
người hư đốn nhất. Theo thống kê
(của bà), thì tới 20% những người đàn ông có
gia đình phạm tội ngoại tình. Trong khi chỉ có 5%
phụ nữ làm công việc đó.
Không
biết nàng lấy những con số ấy ở đâu,
nhưng nàng quả quyết rằng những con số
đó cho thấy đàn ông là những kẻ tệ lậu,
xấu xa, trong khi phụ nữ, đại đa số là
những người tử tế, đạo đức,
chỉ có một số rất ít là làm những chuyện
không hay.
Tôi
là người dốt toán vào hạng nhất, nhưng nghe
những con số ấy thì thấy không ổn và bèn góp ý
rằng nếu những con số thống kê ấy
đúng, thì phụ nữ dễ sợ hơn đàn ông
nhiều.
Người
khách ở bàn tiệc nhà bạn tôi buông đũa xuống,
quắc mắt ngó sang, yêu cầu tôi giải thích.
Tôi
nói là nếu số đàn ông và đàn bà ngang nhau, không chênh
lệch như ở Hoa lục, thì số người có
vợ và có chồng phải bằng nhau.
Như
thế trong 100 người đàn ông có vợ, 20
người ngoại tình, theo thống kê ở bàn tiệc.
Và cứ 100 phụ nữ có chồng, thì 5 người có
những cuộc phiêu lưu bên ngoài.
Chính
vì vậy mà phụ nữ dễ sợ hơn đàn ông.
Ðây
nhé, 20 người ngoại tình với 5 người, thì
tình trạng chênh lệch ấy phải đưa
đến việc “chia sớt” thì mới không có
người ngoại tình mà... thất nghiệp.
Nếu
không chia sớt, thì 20 người đàn ông ngoại tình
chỉ có 5 người có “nơi” ngoại tình. Trong khi
đó, có 15 người ngoại tình nhưng thất
nghiệp.
Nếu
chia sớt để tránh cho 15 người kia khỏi
ngoại tình nhưng thất nghiệp, thì 5 người
phụ nữ ngoại tình kia phải thu nhận (?) thêm
mỗi người 3 người đàn ông.
Chính
điều đó là điều đáng sợ.
Chỉ
5 người là đã tương đương với 20
ông. Vậy mà không sợ sao cho được.
Người
phụ nữ quăng cái khăn ăn, kéo chồng ra xe
đi về sớm. Vì thế tôi không có cơ hội
để giải thích rằng lối ngụy biện
của tôi chỉ để chọc giận một phụ
nữ không đẹp mà lại đầy ác cảm
với đàn ông.
Nhưng
cả hai phía tại bàn tiệc hôm đó đều sai
hết.
Thứ
nhất là sự chênh lệch không lớn như thế. Và
thứ hai là phụ nữ cũng không ghê gớm hơn
đàn ông chút nào.
Một
tờ báo phụ nữ ở Ðức vừa thực
hiện một cuộc thăm dò thì thấy là trong số
1,427 người, vừa đàn ông lẫn đàn bà từ
25 đến 35 tuổi thì 53% phụ nữ cho biết
đã ngoại tình so với 59% đàn ông. (*)
Nhưng
đó là những con số thống kê ở Ðức, không
phải là ở Hoa kỳ. Và như thế, chúng không hề
phản ảnh đời sống ở Mỹ.
Những
người Ðức, đàn ông cũng như đàn bà, sau
khi xem xong những con số kể trên, thì ai cũng
nhận mình là thành phần thiểu số, tức là 47% và
41% cơm nhà quà chồng và vợ.
Ở
Mỹ, cứ bắt chước Ðức mà khai là thiểu
số thì chỉ có chết. Vì thiểu số ở Mỹ
thì tội đầy, nước sông Mississippi làm sao rửa sạch.
Chỉ
nên khai là thiểu số để được nâng
đỡ khi nại affirmative action ra để xin
học luật tại đại học Michigan mà thôi. Không thì cãi không
lại đâu!
(*)Cheating
Women Catching Up with Men? Reuters
Ngày 3 tháng 7 năm 2013
Bạn ta,
Người
viết bản tin AP mà tôi đọc được hôm qua
thực rất đáng bị lôi ra đánh cho một
trận mới phải.
Bản
tin nói về vụ tranh chấp ở thị trấn Leonia, New
Jersey giữa người chủ
một căn nhà và người kia là chủ của một
con chó thực ra không có gì đáng nói. Nhưng cái tựa
của bản tin này vừa tầm bậy tầm bạ
vừa lăng mạ tất cả loài người văn
minh và lịch sự của thế giới này của chúng
ta.
Cái
tựa nguyên văn như thế này: N.J. Men Spar Over Dog's Bathroom Habits.
Những
chữ dùng trong cái tựa này làm tôi nghĩ người
viết nó cần phải được gửi đi
học lại để viết tin mới
được.
Bathroom
habits,
như trong nguyên văn, có nghĩa là những thói quen trong
buồng tắm. Buồng tắm có thể được
dùng trong nhiều việc. Tắm rửa, gội
đầu là việc chính. Các công tác bài tiết của
cơ thể cũng có thể được làm trong
buồng tắm. Vì thế, có khi vào buồng tắm
nhưng không để tắm mà có thể là để làm
những việc khác nữa.
Cũng
vì lý do đó, khi nói đi vào buồng tắm, dùng cái
buồng tắm là cách nói thanh tao hơn thay vì nói rõ ra
chủ đích đích thực của việc cần dùng
cái buồng tắm.
Nhưng
thế nào là thói quen trong buồng tắm?
Ðó
là những chuyện thường làm, những thói quen khi
dùng cái buồng tắm. Thí dụ tắm xong thì rửa
sạch bồn tắm, nhặt những sợi tóc rụng
để bồn khỏi nghẹt. Dùng cái bồn rửa
tay xong thì lau cho khô. Bàn chải đánh răng để vào
ống. Tuýp kem đánh răng thì bóp từ dưới lên
trên. Gần hết giấy thì thay giấy mới tránh gây
kinh hoàng cho người vào sau. Dùng giấy thì dùng vừa
phải, không phải mỗi lần vào là kéo nửa
cuộn ra coi chơi. Nhấc cái bệ cầu lên thì khi xong
việc phải hạ xuống. Cố nhắm cho kỹ,
đừng để cho bắn lung tung ra ngoài. Nếu
cần phải đọc trong khi dùng buồng tắm thì
nên đọc Reader's Digest với những bài ngắn. Không
nên đem trường thiên tiểu thuyết vào buồng
tắm. Chỉ khi nhà có một mình và không có trẻ con hay
người lớn yếu bóng vía trong nhà hãy hát trong
buồng tắm. Thấy có tiếng hắng giọng bên ngoài
thì cố gắng cắt ngắn thời gian chiếm
đóng buồng tắm để khỏi tạo ra
những đáng tiếc đầy bối rối và khó
xử cho người bên ngoài. Nên mở to radio hay CD trong
buồng tắm để cho tiếng hát át... các thứ
tiếng khác. Nếu cần, giật nước để
những tiếng thở mệt nhọc khỏi vọng ra
ngoài. Xong việc, khi bước ra, nên cười (nếu
ngồi quá lâu) để mặt mũi trông đỡ
vẻ táo bón...
Ðó
là những thói quen trong buồng tắm -- bathroom habits
-- như lối hiểu thông thường của tôi.
Thế thì theo bản tin của AP thì bộ loài chó cũng
dùng cái buồng tắm ư?
Không.
Vì không nên mới có chuyện. Con chó trong bản tin khi đi
ngang qua cửa nhà người đàn ông nọ thì dừng
lại và để trên bãi cỏ một chút kỷ
niệm. Chủ nhà đòi chủ chó phải hốt mang
đi. Chủ chó không chịu, chủ nhà kiện chủ chó
ra tòa.
Như
vậy, con chó trong bản tin không hề vào buồng tắm
để tắm rửa. Nó chỉ dừng lại, bón cho
bãi cỏ một bãi. Vậy thì cứ nói là con chó
đại tiện ra bãi cỏ cũng đã là lịch
sự chán. Nhưng người viết cẩn thận, có
thể là sau khi thấy những tấm bảng ghi rõ Nhà
Ỉa, Nhà Ðái mang từ Hà Nội vào dựng ở miền
Nam, đã quyết định phải lịch sự trong
ngôn ngữ một chút.
Do
đó mà có những chữ bathroom habits trong tựa
của bản tin.
Chó
mà cũng có bathroom habits sao?
Bathroom
habits
của chó là thế nào? Là giơ cái chân lên vừa
đủ dễ khỏi ướt? Khoảng 45
độ, chứ không cần tới 90 độ, bầy
hết ra cho mọi người coi? Xong việc, quay
lại hốt món quà mang về nhà chủ? Cầm theo
cuộn giấy để tự làm sạch, khỏi chùi
vào ghế sa lông, giường ngủ của chủ? Lúc
cần cho thoát một ít hơi trong ruột thì chạy ra
ngoài vườn, tránh bắt chủ phải ngửi trung
tiện của chó?
Loài
chó không bao giờ lịch sự và có học như thế.
Chúng tiểu, trung và đại tiện lung tung mặc cho
chủ lo đi sau mà hốt. Chúng không hề có những thói
quen trong buồng tắm. Chúng không biết nhường nhau
bao giờ. Có khi hai ba cậu chó cùng gác chân lên cột
đèn, lên cột ống nước cứu hỏa, không
xếp hàng trước sau gì cả. Xong việc là ngoắc
đuôi chạy đi ngay, không lo chuyện giấy... má gì
hết.
Tại
sao vậy? Trong khi chó và giấy cùng có... má đi ngay
đằng sau mà!
Phải
chi mà nó biết cầm tờ Nhân Dân đọc khi dùng cái
cột đèn thì giống chủ nó biết là bao nhiêu.
Ngày 5 tháng 7 năm 2013
Bạn ta,
Hôm
qua, ở Pontiac, một thị
trấn thuộc tiểu bang Michigan,
một kỹ sư người Ðài Loan đã bị một
toà án Mỹ xử một cách rất oan uổng chỉ vì
ông làm phúc giúp một đồng hương thoát khỏi
những lầm than oan khuất của đời sống.
Ông
Vương Thái Diến(*) (Wang Shuo-Shan) sang Mỹ với
một chiếu khán du học. Ông bị bắt trong một
buổi tối tháng 6 khi cảnh sát thấy một người
đàn ông ngồi trước cửa nhà ông, máu me
đầm đìa. Cảnh sát dừng lại, và như trong
truyện cổ tích, hỏi sao người đàn ông này
lại … máu nhuộm bãi Thượng Hải, thì
người đàn ông 48 tuổi đáp ông vừa nhờ
ông Vương cắt bỏ một phần cơ thể
vì ông bị bệnh phong tình, và không còn ham thích chuyện “đời”
nữa.
Ông
Vương bị cảnh sát bắt, và bị truy tố ra
tòa về tội hành nghề y khoa không có giấy phép (**).
Ông
Vương cho biết ông bạn của ông nhờ ông
cắt bỏ đầu mối của mọi rắc
rối để sống tiếp một cách thư thả
nên ông liền mời bạn ngồi lên chiếc bàn trong
bếp, và bằng “một nhát dao bay nghìn thuở
đẹp / dù sai hay đúng vẫn là dư”, ông giúp
bạn toại nguyện.
Chắc
chắn ông Vương phải là một thiên tài phẫu
thuật, vì xong việc, hai người còn ngồi
xuống ăn với nhau cái bánh pie nhân thịt ở
trong bếp. Ông Vương không đòi tiền ông bạn
về dịch vụ vừa thực hiện, sau đó
tiễn ông bạn ra cửa thì cảnh sát trông thấy người
đàn ông máu me đầm đìa thành ra nên chuyện.
Tòa
khép ông Vương vào tội hành nghề y khoa không giấy
phép.
Oan
cho ông Vương biết chừng nào.
Ông
chỉ đi một đường dao rất ngọt.
Không hề khâu vá gì hết. Cũng không xức thuốc
đỏ cho bạn. Không dùng thẻ bảo hiểm
sức khoẻ của bạn để … bill bạn.
Không nhận bất cứ một khoản thù lao nào,
lại còn “cái bánh chia nửa … ly cà phê chia hai” đúng
kiểu hành xử của “anh em bạn hữu chi tồn”
mà đức thánh Khổng đã dậy. Vậy mà bị
khép vào tội hành nghề y khoa không giấy phép.
Bây
giờ ông Vương gặp nạn. Toà có thể sẽ
phạt ông trên 6 tháng tù là ít. Luật ở Michigan phạt những nguời
hành nghề y khoa không giấy phép tối đa 4 năm tù.
Như
thế, ông Vương có thể ngồi tù không dưới
1 năm. Chỉ vì ông muốn giúp người bạn cùng
quê.
Làm
thế nào ông Vương lại mát tay như thế,
khiến ông bạn không hét lên tông cửa chạy ra ngoài khi
được giúp giã từ vũ khí?
Người
ta cũng thắc mắc như vậy. Và tại tòa án, ông
Vương cho biết ông học được nghề
riêng từ ông bà của ông (nguyên văn trong bản tin AP: Wang
told police he learned the skill from his grandparents.) Nghĩa là
cụ ông dậy đã đành, cụ bà cũng đóng góp
một nửa vào việc dậy cháu! Bởi thế trong
bản tin mới viết là grandparents. Tưởng
tượng cụ bà cũng cầm dao dậy cháu thì
thấy ghê thật.
Ông
Vương cho biết sau khi học của ông bà, ông có
thực tập lần đầu tiên với một con chó,
sau đó, ông giải phẫu chủ của con chó và ba
người bạn của ông chủ chó, tất cả
đều ở Úc.
Như
vậy, nói ràng ông không có kinh nghiệm cũng là không
đúng. Ông có bốn thân chủ hài lòng với
đường dao của ông vì bốn người này
cũng như con chó của họ đều không phàn nàn gì
về việc làm của ông hết.
Nay
chỉ vì muốn giúp bạn, ông vất vả. Ông
Vương nên được tha bổng mới phải.
Mát tay như thế mà bị tù thì tội biết là
chừng nào.
(*)
Diến cũng đọc là Miến (Hán Việt Từ
Ðiển Ðào Duy Anh trang 211)
(**) Man in Illegal Castration Case on Trial / Associated Press
(**) Man in Illegal Castration Case on Trial / Associated Press
Ngày 6 tháng 7 năm 2013
Bạn ta,
Một
người đàn ông ở nước Anh, cái quốc gia
có một phụ nữ đứng đầu cả
nước từ hơn nửa thế kỷ nay, lại có
một bà khác làm thủ tướng hơn 10 năm
trời, đã nhất định làm lớn một
chuyện thế gian xưa nay coi rất thường tình.
Người
đàn ông ở Somerset cách Luân Ðôn không xa lắm về
hướng tây nam đã quyết định không
nhường người phụ nữ cùng sống trong nhà
ông thêm một lần nữa, ông gọi cảnh sát xin can
thiệp khẩn cấp bằng cách gọi số 999,
tương đương với số 911 tại Hoa
kỳ, xin cảnh sát nếu không bắt giữ vợ ông,
thì cũng phải làm một cái gì để can thiệp,
giúp chấm dứt tình trạng ông đang phải
đối diện mỗi ngày.
Vợ
ông không chịu nấu nướng gì cho ông ăn, vì nàng
cứ bận rộn lo trưng bầy, trang hoàng nhà
cửa. Ông nói với cảnh sát nguyên văn rằng vợ
ông để cho ông ở trong bếp hai cái săng uých cá thu
còn thừa lại từ đêm hôm trước. Ông ngồi
ở ghế chờ bà lo bữa chiều cho ông mà bà thì còn
lo trang hoàng nhà cửa, không cơm nước gì cả.
Cảnh
sát Anh đã từ chối không can thiệp.
Từ
trước tới nay, tôi vẫn nghĩ nước Anh có
một lực lượng cảnh sát hữu hiệu
nhất, có khả năng nhất và đáng được
nể trọng nhất. Rất ít khi đeo súng, những
người cảnh sát Anh, không như cảnh sát Mỹ,
hầu như bao giờ cũng giải quyết thành công
những rắc rối mà không cần phải dùng tới
vũ lực. Nhưng cách giải quyết vấn
đề khi được người đàn ông ở Somerset yêu cầu
lần này cho thấy cảnh sát Anh cũng có khi làm không
được việc.
Nói
đúng ra thì cảnh sát Anh đã không chịu làm việc,
không can thiệp để may ra có thể cứu vãn
phần nào tình trạng tồi tệ đó.
Người
đàn ông ngồi chờ trên ghế chắc phải lâu
lắm ông mới phải đứng dậy cầm cái
điện thoại lên để kêu cứu cảnh sát.
Tự nhiên chưa chắc ông đã làm việc đó,
nhưng hẳn là phải có những lời thách thức,
xúi giục kiểu như "tức lý thì đi thưa cò
đi", và ông đã phải gọi cảnh sát.
Còn
đâu là những hứa hẹn rằng anh đưa em
về, em làm roast beef cho anh ăn no cành bụng, làm saveloy
ngon hơn hot dog của Mỹ nhiều, sáng ra cho
anh ăn porridge là anh phải mê em chết luôn.
Nhưng
bây giờ, hai chiếc săng uých trên bàn bếp là bữa
tối từ ngày hôm trước để lại. Chàng
mới điên lên, nghĩ tới tuổi xuân hy sinh cho nàng
vì mấy câu hứa hẹn đó, đến nay, chỉ còn
hai cái săng uých, chàng mới bốc điện thoại
lên gọi 999 kêu cảnh sát bỏ tù cái đứa không
giữ lời hứa, bỏ cho cậu đói.
Như
vậy, con đường đi tới trái tim
người đàn ông đã được vẽ lại.
Bản đồ lộ trình hòa bình ở Trung Ðông
để vãn hồi hòa bình Israel và Palestine còn có thể thay
đổi, vẽ lại, huống chi là con
đường đi tới tim người đàn ông trung
niên nhan sắc đã về chiều đó.
Lúc
còn trẻ, con đường đi tới quả tim có
chạy qua cái dạ dầy thật. Nhưng bây giờ, sau
mười mấy năm, con đường nó lạng
quạng chạy qua hướng khác, đi tắt cho
gần hơn. Thế là không còn ghé: ngang qua cái dạ
dầy nữa.
Do
đó mà trên bàn bếp mới có hai cái săng uých nguội
tanh nguội ngắt.
Ở
Pháp, như André Maurois có nói, con đường tới trái
tim đi ngang qua trí óc (*).
Ở
Mỹ thì qua cái dạ dầy nên người Mỹ càng ngày
càng nặng ký. Còn ở Anh thì nó đi ngang qua bót cảnh sát
hay sao?
Có
điều người đàn ông này đã xin với
cảnh sát để được dấu tên. Thế có
chán không cơ chứ!
Tại
sao không mì gói? Dẫu có phải chan bằng nước
mắt thì cũng không bao giờ phải nhờ đến
cảnh sát, mà vẫn không được can thiệp!
(*)
Lettres À L'Inconnue / André Maurois (lettre numéro 8).
ANH NGỮ TRONG ĐỜI SỐNG HÀNG NGÀY
(Bài số 173)
SEXIST LANGUAGE
Bản ghi chép do Lãm Thúy thực hiện. Bài học số 173 sẽ được phát trên Hồn Việt Television trong tháng 8 năm 2013.
QUỲNH ANH:
Đây là chương trình Anh Ngữ Trong Đời Sống
Hàng Ngày do Bùi Bảo Trúc phụ trách. Bùi Bảo Trúc, Lãm Thúy và Quỳnh Anh
xin kính chào quí vị.
Chương trình Anh Ngữ Trong Đời Sống Hàng
Ngày đến với quí vị hàng tuần để ôn lại một số điều liên quan đến Anh
ngữ mà quí vị gặp trong đời sống. Quí vị có thắc mắc xin liên lạc với
Hồn Việt TV nhờ chuyển lại.
BBT
Hôm nay, thay vì là một bài học mới, chúng
ta sẽ nói vài ba câu chuyện liên quan đến tiếng Anh. Kỳ tới chương trình
sẽ trở lại với bài học thường xuyên. Mấy hôm trước, thống đốc tiểu bang
Washington ở tây bắc Hoa kỳ đã ban hành một bộ luật mới với những thay
đổi trong lãnh vực ngôn ngữ của tiểu bang. Mà ngôn ngữ của tiểu bang thì
là tiếng Anh nên chúng ta cũng nên biết về những đổi thay này.
LÃM THÚY
Thưa anh, những thay đổi đó có thể làm cho
tiếng Anh ở tiểu bang Washington không còn có thể hiểu được với những
người nói tiếng Anh ở các tiểu bang khác không?
BBT
Không. Thực ra không phải chỉ ở tiểu bang
Washington mới có những thay đổi đó, mà còn có 3 tiểu bang khác cũng đã
có những bộ luật qui định một số thay đổi trong ngôn ngữ sử dụng tại
các tiểu bang đó. Đó là các tiểu bang Florida, North Carolina và
Illinois.
Ngoài ra, còn 9 tiểu bang khác cũng đang cứu xét để đưa ra những bộ luật
tương tự.
QA
Thưa anh, với những bộ luật ấy, dân của các
tiểu bang này còn nói tiếng Anh, rõ hơn là họ có còn sử dụng American
English nữa không?
BBT
Còn chứ. Ngày mai các cô đi tới 4 tiểu bang
mà tôi nói ở trên thì các cô vẫn có thể tiếp tục nói tiếng Anh. Mọi
người sẽ vẫn hiểu và người dân ở các tiểu bang này nói gì thì các cô
vẫn hiểu như thường.
LÃM THÚY
Vậy thì tiếng Anh ơ đó sẽ có những thay đổi gì, và có nhiều lắm không?
BBT
Những đổi thay đó ảnh hưởng tới khoảng 40
ngàn chữ. Thực ra, dự luật về ngôn ngữ này đã được thống đốc Washington
JAY INSLEE, người của đảng Dân Chủ, ký từ hồi đầu năm nhưng chỉ mới có
hiệu lực từ ngày 3 tháng 7.
QA
Đó là những thay đổi gì vậy thưa anh, về văn phạm hay từ vựng. Và tại sao phải thay đổi thưa anh?
BBT
Tôi muốn dài dòng một chút trước khi đi vào
chi tiết. Hồi mới học tiếng Anh, thế hệ chúng tôi ở trường trung học sử
dụng một bộ sách dậy tiếng Anh của hai ông bà giáo sư Pháp tên là
Carpentier-Fialip. Những bài đầu của cuốn Anglais Vivant Sixième Bleue
mà chúng tôi học có những câu rất là kỳ lạ. Tôi còn nhớ mang máng những
câu này: This is Mister Brown. Mister Brown is a man. A man is
masculine. This is Jane. Jane is a girl. A girl is feminine. This is a
table. A table is neuter…
Nhưng từ đó đến nay, tôi không bao giờ gặp
lại chữ neuter nữa. Neuter nghĩa là trung tính, không đực và cũng không
cái. Trong khi đó, người và thú vật thì có giống đực và giống cái,
masculine và feminine.
Xã hội tiến bộ, người ta nhìn lại ngôn ngữ
sử dụng thì thấy sự kiện phân biệt giống đực , giống cái tạo ra những
kỳ thị và những cách đối xử không công bằng nên nhiều người muốn thay
đổi, bỏ đi cái nét sexist, phân biệt giống đực, giống cái đi.
QA
Mấy đứa con của QA nói về chuyện này nhiều lắm.
LÃM THÚY
Các con của Thúy cũng vậy. Mấy anh em chúng
nó cứ cãi nhau tại sao đàn ông không làm nurse được hay đàn bà không đi
lính tác chiến được.
BBT
Hai cô thấy ngay là chính ngôn ngữ tạo ra những phân biệt và kỳ thị đó. Trong phim The King And I, cô giáo Anna được thuê
sang Thái Lan để dậy học các hoàng tử và công chúa đã bị gọi là mister
vì hồi đó người ta không quan niệm phụ nữ có thể làm nghề dậy học được.
Luật về ngôn ngữ của tiểu bang Washington
nhắm việc bỏ hẳn những kỳ thị phát sinh từ ngôn ngữ bằng cách dẹp hẳn
những chữ có thể tạo ra phân biệt và kỳ thị và thay vào đó là những chữ
không phân biệt nam nữ. Bộ luật này ảnh hưởng đến khoảng 40 ngàn chữ
trong tiếng Anh.
QA
Thưa anh, con gái QA vừa xong năm thứ nhất ở
đại học. Suốt năm đầu tiên đó, nó bị mấy đứa em họ chọc quê nó, gọi nó
là MAN vì danh từ để gọi một sinh viên năm đầu ở đại học Mỹ là
FRESHMAN. Chắc chữ này sẽ bị loại ra khỏi tiếng Anh ở Washington phải
không?
BBT
Đúng thế. Thay vì FRESHMAN, bây giờ phải gọi
là FIRST YEAR STUDENT. Tôi nghĩ đây là một nét hợp lý. Ngày xưa,
chuyện phụ nữ đi học lên đại học là chuyện hiếm xẩy ra nên danh từ
FRESHMAN mới có lý do tồn tại chứ bây giờ thì không thể tiếp tục dùng
chữ đó nữa. Thế rồi danh từ FISHERMAN cũng ở trong danh sách những chữ
cần phải cho đi nghỉ hưu vĩnh viễn. Tại sao phải ghép thêm chữ MAN vào
cuối? Bỏ luôn để thành FISHER vẫn đầy đủ ý nghĩa cơ mà. Hai cô thấy
danh từ BOATMAN còn dùng được không?
QA
QA nghĩ danh từ này cũng phải dẹp.
BBT
Thế nếu cô là người dân tiểu bang Washington thì cô sẽ thay nó bằng chữ gì?
QA
QA sẽ dùng chữ BOATER cho số ít, hay BOAT PEOPLE cũng được.
LÃM THÚY
Thúy có quen một tu sĩ người Mỹ. Thúy quen
gọi ông bằng chữ CLERGYMAN mà chữ này lại cũng là một chữ đầy nét sexist
ở trong vì bây giờ cũng có phụ nữ làm mục sư và trong tương lai sẽ có
phụ nữ làm linh mục thì người ta phải tính sao về danh từ CLERGYMAN này
thưa anh?
BBT
Theo tài liệu tôi đọc được thì chữ có thể thay thế cho CLERGYMAN là CLERGY. Vậy thôi, không cần thêm chữ MAN ở cuối nữa.
Trong danh sách những chữ bị dẹp tôi thấy có danh từ PENMANSHIP. Tại sao vậy QA?
QA
Thưa anh chắc vì ở giữa nó có chữ MAN phải không?
BBT
Đúng thế. Luật nói rõ phải thay PENMANSHIP nghĩa là bút tự, nét chữ, tuồng chữ bằng HANDWRITING.
Nhưng tôi thấy một vài nét cực đoan trong
chuyện này. Nói rằng phải bỏ FRESHMAN hay FISHERMAN hay CLERGYMAN … là
đúng, vì chữ MAN ở cuối nó lộ liễu, kỳ thị quá, làm như chỉ có đàn ông
mới làm được những công việc đó. Nhưng trong danh từ PENMANSHIP thì nó
đâu có nghĩa là nét chữ của người đàn ông đâu mà phải bỏ để thay bằng
HANDWRITING? Cứ thế thì cũng sẽ phải tạo ra những chữ mới để thay cho
ROMANCE là tiểu thuyết vì trong đó có chữ MAN, hay MANICURE là làm móng
tay, hay MANUSCRIPT là bản thảo, hay HANDYMAN là người làm việc vật…
cũng phải đổi hay sao?
LÃM THÚY
Thúy biết mấy chữ này bây giờ phải thay
bằng những chữ gì, đó là MANMADE và MANKIND chẳng hạn. Hai chữ này rõ
ràng là sexist. Bộ phụ nữ không sáng tạo, chế ra, làm được các đồ vật
hay sao? Và khi dùng chữ MANKIND thì không tính phụ nữ ở trong đám nhân
loại đó sao?
BBT
Thúy nói rất có lý. Hai chữ này cũng có
trong danh sách phải dẹp. Thay vì MANMADE là nhân tạo, phải dùng
ARTIFICIAL, hay SYNTHETIC… MANKIND phải thay bằng PEOPLE, HUMANS, HUMAN
BEINGS.
QA
Thưa anh, nếu không thể dùng POLICEMAN và FIREMAN thì phải thay bằng những chữ gì?
BBT
Cô có thể dùng POLICE OFFICER và FIRE FIGHTER thì không ai có thể bắt bẻ cô được.
LÃM THÚY
Thúy gặp hai chữ này chắc cũng phải tìm chữ
khác để thay thế. Đó là CHAIRMAN và HEADMASTER. Thúy biết danh từ
MASTER bao giờ cũng là đàn ông. Thế nên HEADMASTER là ông hiệu trưởng.
Bà hiệu trưởng, bà chủ tịch là gì thưa anh?
BBT
Đã muốn tránh bị coi là sexist rồi thì tại
sao cô lại muốn dùng những chữ cũng phân biệt nam nữ như thế? Để tránh
kỳ thị thì tại sao không thay CHAIRMAN bằng CHAIRPERSON? Và thay vì
danh từ HEADMASTER thì tại sao không dùng HEADTEACHER hay HEAD OF THE
SCHOOL?
Hồi ở Canada, tôi gặp danh từ MANPOWER ở
những văn phòng tìm việc. Chắc bây giờ danh từ này nên được thay thế
bằng HUMAN RESOURCES là hợp lý nhất.
QA
Thưa anh, với việc Tối Cao Pháp Viện Hoa kỳ
cho phép những cặp đồng tính làm hôn thú với nhau, thì QA nghĩ những chữ
như HUSBAND, WIFE sẽ dần dần biến đi. Vậy thì người ta phải dùng những
chữ gì để khỏi phải dùng HUSBAND và WIFE?
BBT
Tôi nghĩ chắc chúng ta sẽ dùng các danh từ
NEUTER tức là trung tính, không đực, không cái là SPOUSE hay PARTNER,
hay MATE là hợp lý nhất. Danh từ SIBLINGS co thể dùng để khỏi cần nói rõ
ra là BROTHER/ SISTER.
LÃM THÚY
Nhưng Thúy nghĩ là sẽ vẫn còn những trường hợp không thể dẹp hẳn được hay tìm được chữ thay thế phải không thưa anh?
BBT
Cô nói đúng. Thí dụ sợi dây cắm điện mà nhà
nào cũng có chẳng hạn. Cái đầu dây có hai cái ngàm thì tiếng Anh gọi là
MALE, đầu kia có hai cái lỗ thì gọi là FEMALE. Và có một danh từ này,
mà ngay cả các phụ nữ giải phóng cũng phải chịu, không thể phụ nữ hóa nó
được. Đó là cái lỗ để người ta chui xuống sửa hệ thống ống nước, ông
cống và đường dây điện ngầm ở dưới đường phố thì vẫn phải gọi là
MANHOLE. Không thể tìm được một chữ khác để thay thế.
QA
Có lần QA nghe con út QA nói rằng chữ HISTORY cũng là chữ rất là sexist. Nhưng không lẽ thay nó bằng HERSTORY?
BBT
Tôi có thể đề nghị dùng STORY OF THE NATION
hay STORY OF THE WORLD không biết có được không. Chuyện này nói vài năm
chưa chắc đã hết. Nhưng hai cô cũng không nên quan tâm lắm. Cứ nói năng
như cũ. Hai cô không là politician ra tranh cử một chức vụ công nào thì
đừng sợ bị đả kích, bị coi là sexist, kỳ thị nam nữ. Cứ ăn nói bình
thường thì người ta vẫn hiểu hai cô như thường. Nếu có thay đổi hẳn, và
các chữ sexist biến mất thì cũng phải vài ba trăm năm nữa. Mà lúc ấy thì
hai cô không còn phải quan tâm, lo ngại về tiếng Anh nữa.
QUỲNH ANH
Chương trình Anh Ngữ Trong Đời Sống Hàng
Ngày đến đây xin tạm chấm dứt. Chương trình sẽ trở lại vào tuần tới
trên đài Hồn Việt Television. Bùi Bảo Trúc, Lãm Thúy và Quỳnh Anh xin
chào tạm biệt quí vị và hẹn gặp lại trong chương trình tới.
Bùi Bảo Trúc
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét