Wikipedia

Kết quả tìm kiếm

Thứ Hai, 29 tháng 4, 2013

di chúc của Bà Phùng Thị

Nguyên caroline  Trịnh Vĩnh Thu • danlambao
.
http://danlambaovn.blogspot.ca/2013/04/gioi-thieu-album-hoa-giai-e-hy-vong.html#more
AvatarHoà Hợp Hoà Giải Dân Tộc
 
           theo di chúc của Bà Phùng Thị
.
Tôi là một goá phụ già, là một người mẹ như bao nhiêu người mẹ, tuổi tác nay đã xế chiều (86 tuổi), trình độ văn hoá: biết đọc, biết viết. Cha tôi đã hy sinh trong thời kỳ đầu tiên chống thực dân Pháp xâm lăng nước mình, mẹ tôi mất khi tôi được 10 tuổi, tôi lớn lên trong sự đùm bọc của gia đình bên ngoại.

Năm 1954: Đất nước chia đôi. Chồng tôi tập kết ra Bắc. Tôi ở lại miền Nam buôn bán nuôi mấy đứa con đi học, lớn lên đi quân dịch làm nghĩa vụ công dân, nhập ngũ vào quân đội và trở thành sĩ quan trong quân lực VNCH. Mặc dù phiếu lý lịch số 3 ghi rõ: có cha đi tập kết. Nói một cách khác là có cha theo cộng sản, nhưng mấy đứa con tôi cũng được đi học trường công lập bình thường, hoàn toàn không bị bất cứ ai hay cơ quan công quyền nào phân biệt đối xử là: diện này hay diện kia như sau ngày 30/04/1975.
Năm 1974: Đứa con trai lớn, sĩ quan hải quân VNCH hy sinh trong trận hải chiến chống Trung cộng xâm lăng Hoàng Sa.
Năm 1975: Hai đứa con trai còn lại, theo lệnh tập trung của chính quyền cộng sản mới lên: đem theo lương thực mấy ngày để học tập cải tạo. Vì quá xa xôi và già yếu nên tôi không đi thăm nuôi được.
Năm (05) năm sau, cả hai đều chết trong trại học tập trên rừng ngoài miền Bắc, hài cốt không biết chôn vùi ở đâu và bây giờ cũng không biết hỏi ai???
Sau khi đất nước chuyển qua «thống nhất», tôi tìm kiếm và hỏi mãi thì mấy ông cộng sản «ở trên» cho biết là: Chồng tôi tập kết hồi 1954 đã «hy sinh trên đường trở lại miền Nam chống Mỹ cứu nước» và họ không biết hài cốt đã chôn vùi ở đâu trên con đường mòn Hồ chí Minh. Con đường xẻ rọc Trường Sơn đi cứu nước là con đường nào? Tôi cũng không biết con đường đó ở đâu?
Hiện nay, khi thật sự phải chống Trung cộng xâm lăng để cứu nước thì: nhà tôi không còn ai để ra trận chống xâm lăng. Tất cả những biến cố kể trên trong cuộc đời của một người phụ nữ Việt nam, mong tất cả quí vị cho phép tôi viết đôi hàng về vấn đề Hoà Hợp Hoà Giải Dân Tộc, để trao lại cho các cháu, ngày mai sau biết được những trải nghiệm và suy nghĩ của một người phụ nữ Viêt nam trước thời cuộc trong giai đoạn lịch sử hậu bán thế kỷ 20 vừa qua của đất nước.
Hồi trước năm 1975, Hoà Hợp Hoà Giải Dân Tộc được xem như là một giải pháp chính trị hợp lý để giải quyết cuộc chiến tranh VN, rất thời thượng của những người trí thức khuynh tả (thân cộng sản), theo tôi nghĩ là có hai lý do:
1) Bởi sự hiện diện của quân đội Hoa kỳ tại miền Nam VN với sứ mạng: ngăn chặn sự bành trướng của chủ nghĩa CS tại vùng Đông Nam Á, mặc dù kết quả là: họ đã không thành công.
2) Bởi sự tuyên truyền của CSVN: Chống Mỹ cứu nước là Chính nghĩa chống ngoại xâm của dân tộc, với chiêu bài ngậm máu phun người: «Chính phủ miền Nam VNCH là Việt gian bán nước theo Mỹ gây ra tội ác chiến tranh.»
Tuy nhiên, chống lại chiến tranh VN, không phải là ai cũng là đảng viên cộng sản như Lê hiếu Đằng, Huỳnh tấn Mẫm… chẳng hạn, nhưng chắc chắn là ai cũng bị cộng sản lợi dụng, lôi kéo vào hàng ngũ để tuyên truyền cho “chính nghĩa chống ngoại xâm của dân tộc” như đã nói trên. Từ đó qua cái nhìn một chiều của các thành phần trí thức, nghệ sĩ, tu sĩ... phản chiến tại miền Nam và khắp nơi trên thế giới tự do và «Phong trào đấu tranh Đô thị miền Nam»... do cộng sản giật dây ra đời.
Từ Luât sư Trần ngọc Liễng, bác sĩ Dương quynh Hoa, GS Lý Chánh Trung, ni sư Huỳnh Liên, linh muc Lê khắc Từ, linh muc Chân Tin, linh muc Nguyễn ngọc Lan, nhạc sĩ Trịnh công Son, Tôn thất Lâp, bà Ngô bá Thành (tên thật là Phạm thị Thanh Vân), các sinh viên Lê hiếu Đằng, sinh viên Huỳnh tấn Mẫm, Lê văn Nuôi v.v... đã sách động sinh viên tổ chức xuống đường biểu tình, viết báo để chống lại Chính phủ VNCH… dưới mọi hình thức… và nguy hiểm
nhất là đám điệp viên trong cụm tình báo A22 như Vũ ngọc Nhạ, Phạm ngọc Ẩn v.v... mà ngày nay, nhiều người đã quên tên... gọi chung là đám người "ăn cơm Quốc gia, thờ ma cộng sản".
Ngày nay, 38 năm sau, thực tế đã rõ ràng: Cuộc chiến tranh VN đã xảy ra là do sứ mạng của đảng cộng sản miền Bắc VN thực hiện, từ kế hoạch bành trướng chủ nghĩa cộng sản trong vùng Đông Nam Á với sự yễm trợ của cộng sản quốc tế. Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam là tổ chức ngoại vi của đảng cộng sản miền Bắc VN, làm bình phong để: “Ta đánh là đánh cho Liên sô, đánh cho Trung Quốc” như Lê Duẩn đã nói.
Hoà Hợp Hoà Giải Dân Tộc đã đem lại cho người dân miền Nam bao nhiêu vùng kinh tế mới? Mẹ con chúng tôi phải rời bỏ Saigon sau ngày 30/04/75, giao lại toàn bộ nhà cửa cho cán bộ cộng sản, đi lên vùng kinh tế mới. Ngày nay, ai cũng biết là tất cả nhà cửa hay tài sản của người dân miền Nam đi vùng kinh tế mới đã do ai chiếm dụng biến thành của cải riêng tư?
Hoà Hợp Hoà Giải Dân Tộc đã dựng nên bao nhiêu trại học tập cải tạo? cho quân nhân, cán bộ chính quyền VNCH, trí thức, văn nghệ sĩ của miền Nam, trên những vùng rừng thiêng nước độc. Hai đứa con trai của tôi đã chết trong trại học tập cải tạo, nên tôi biết rõ khổ đau và còn bao nhiêu người khác nữa?
Hoà Hợp Hoà Giải Dân Tộc đã khiến cho bao nhiêu người VN, phải lìa bỏ quê hương, bất chấp sự hiểm nguy cho tính mạng, vượt biên, vượt biển đi tìm tự do khắp nơi trên thế giới. Bao nhiêu người VN đã mất đi sự sống trên con đường đi tìm tự do? Để ngày nay cộng sản VN có được cái: “khúc ruột bên kia bờ đại dương ”.
Kể làm sao hết những hậu quả đau thương và đẫm máu của chính sách Hoà Hợp Hoà Giải Dân Tộc đã đem lại cho người dân miền Nam. Người Việt nam nào cũng có vết thương riêng tư của mình, nặng nhẹ tuỳ hoàn cảnh do thủ đoạn chính trị này gây nên.
Do đó, tôi nghĩ rằng: Hoà Hợp Hoà giải Dân Tộc là một thủ đoạn chính trị bịp bợm, một chính sách mị dân vô liêm sĩ của những người đóng vai trò trí thức làm chính trị, hùa theo cơ hội mà sánh vai cùng cái đảng cộng sản Viêt gian bán nước cầm quyền hiện nay.
Những thế hệ trẻ mai sau của Việt nam phải nhớ và hiểu rõ điều này: Đừng nghe những gì cộng sản nói mà hãy nhìn kỹ những gì Cộng sản làm. (Cố Tổng Thống VNCH - Nguyễn văn Thiệu).
Trước khi ra đi về bên kia thế giới, tôi xin được nhắn lại đôi lời: Kể từ nay và mãi mãi về sau, mọi người Việt nam, hảy vì những hệ lụy khổ đau trong quá khứ đã và đang di truyền lại cho những thế hệ hiện tại và tương lai của hàng triệu người dân Việt nam mà vui lòng dứt khoát: Không chấp nhận Hoà Hợp Hoà Giải Dân Tộc với đảng cộng sản VN một lần nữa, dưới bất cứ hình thức nào.
Hoà hợp Hoà Giải Dân Tộc đã không đem lại hạnh phúc cho bất cứ một người dân Việt nam nào. Ngày 30/ 04/1975, đảng cộng sản Viêt Nam đã làm nên lịch sử với hận thù dân tộc, bằng núi xương, sông máu, bằng sự tàn phá đất nước tan hoang, ngày nay ai cũng rõ, đảng cộng sản VN phải nhận trách nhiệm của mình trước lịch sử dân tộc một ngày gần đây.
Từ nay, bất cứ ai hay bất cứ tổ chức chính trị nào, nhân danh người dân VN đi vận động Hoà hợp Hoà Giải Dân tộc với đảng cộng sản Viêt Nam để giải quyết các vấn đề liên quan đến đất nước và dân tộc một lần nữa, thì chính họ là những tên đồng lõa Việt gian bán nước, là những con người bệnh hoạn và chính họ là những người trí thức vô liêm sĩ, nếu không muốn nói chính họ là những con người sát nhân, đưa dân tộc Việt nam vào con đường diệt chủng.
Những sự thật của lịch sử VN trong giai đoạn hậu bán thế kỷ 20 vừa qua cần phải được tôn trọng. Nhất là khi điều kiện cho phép và nếu có thể, toàn dân Việt Nam chỉ nên lập một đài kỷ niệm để tri ân tất cả những Chiến Sĩ Trận Vong, hay là Chiến Sĩ Vô Danh vì chính họ mới là những Anh Hùng Vị Quốc Vong Thân cũng như Tất cả những Đồng Bào Việt Nam đã hy sinh vì Tự Do, trên đường vượt biên, vượt biển để tỵ nạn cộng sản với bao nhiêu khổ đau gây ra do thủ đoạn chính trị bịp bợm Hoà Hợp Hoà giải Dân Tộc.
Nay kính.
Bà quả phụ: Phùng Thị.
(di chúc này tôi đã phải nhờ cháu ngoại của tôi gởi lên DLB)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét